Bài dự thi Tôi là du học sinh Hàn Quốc- R26


BlogKimChi.com - Đây là loạt bài về về cảm nhận của du học sinh đã và đang học tập tại Hàn Quốc do tổ chức ReadyStation triển khai. Chủ đề của những bài viết tham gia viết về cảm nhận của các bạn đã đang du học tại Hàn Quốc chia sẻ lại những cảm nhận bản thân về quá trình sinh sống và học tập tại xứ xở kim chi. Nếu bạn muốn tìm hiểu về cuộc sống du học sinh bên Hàn như thế nào thì đây chính là những chia sẻ hết sức chân thật hơn cả những lời "tiếp thị" của các công ty du học đó.


"Tốt nghiệp thạc sỹ tại Daegu University, bài chia sẻ ý nghĩa của chị Nhung sẽ là những tư liệu đáng quý dành cho các bạn đang & chuẩn bị trải nghiệm cuộc sống của một du học sinh Hàn Quốc ❤️

"TÔI YÊU HÀN QUỐC BỞI NHỮNG ĐIỀU BÌNH DỊ"
Tôi - tóc tém, mặt đen, quần bò rách, hầm hố như một thằng con trai, xuất hiện trước ngôi nhà tường màu đỏ gạch đã cũ chẳng mấy ăn nhập với cái biển rất oách to chình ình trước cửa: “V.I.P”. Chủ nhà chưa đến nhưng cửa căn phòng mà bạn tôi thuê giúp đã mở khóa sẵn. Phòng nhỏ và cũ, bù lại ấm cúng và đầy đủ tiện nghi, giá thuê hợp túi tiền sinh viên, tôi chẳng còn mong gì hơn thế. Bà giữ nhà với mái tóc ngắn xoăn tít như sợi mì cuối cùng cũng chịu xuất hiện, sau khi bắn một tràng tiếng Hàn khiến tôi đơ ra như khúc gỗ, mới vội chạy đi tìm người phiên dịch.
Và cuộc sống ở Hàn của tôi bắt đầu, với những điều lạ lẫm như thế.
Lạ với thứ tiếng Anh lai tiếng Hàn, tiếng Ấn, tiếng Trung, tiếng Pakistan. Lạ với những món ăn đỏ lòm màu ớt mà ăn xong phải mất vài cốc nước vì cay. Lạ vì người Hàn luôn trang điểm kĩ lưỡng khi ra khỏi nhà. Lạ vì đi trên đường mà hiếm khi nghe thấy tiếng còi xe ồn ào giục giã…
Lạ lắm.
Và cũng khó lắm.
Tôi quen một bạn người Anh qua forum của website Koreanclass101.com. Bạn yêu thích tiếng Hàn và tự học hàng ngày. Bạn nói với tôi, đầy háo hức và mong đợi: “Xem phim, tôi thấy Hàn Quốc như một thiên đường ấy. Tôi ước một lần được đến đó, vào mùa hoa anh đào”. Có lẽ cũng giống như lần đầu bạn nhìn thấy tuyết từ khung cửa sổ, những bông tuyết tinh khôi rải khắp đất trời khiến bạn trầm trồ tưởng như mình đang lạc vào một xứ sở thần tiên. Chỉ khi phải thực sự bước đi trên tuyết, bạn mới ý thức được cái vẻ đẹp đẽ ấy lại ẩn chứa biết bao nỗi cực, mà chỉ sơ sểnh sẩy chân, cánh tay của bạn cũng sẽ được bó bột trắng phau phau như tuyết.
Cuộc sống của những sinh viên làm nghiên cứu khoa học như chúng tôi, coi phòng thí nghiệm là nhà, còn nhà chỉ là nơi để về ngủ. Chúng tôi thường ở lại trường từ sáng đến tối khuya vì tính chất công việc và giáo sư luôn thúc giục kết quả. Thú thật, hơn hai năm ở Hàn, tôi mất hẳn khái niệm “Bình minh” vì hay về trễ nên ít khi dạy sớm. Giáo sư luôn nhìn chúng tôi bằng đôi mắt nghiêm khắc và bao dung. Nhưng chúng tôi – lũ học trò còn nhiều thiển cận, lại thường chỉ để ý đến phần nghiêm khắc hơn là phần bao dung, nên nhiều khi chính chúng tôi tự gây áp lực cho mình.
Tôi từng đọc ở đâu đó có viết: “Con đường đi của người lữ hành cũng như người ta uống một cốc nước, nóng lạnh chỉ một mình biết, cô đơn chỉ một mình hay”. Nhiều đêm trở về nhà giữa cái lạnh buốt da buốt thịt, nghe gió rờn rợn thốc bên tai, nhìn con đường sâu hun hút không một bóng người, tôi tự nhủ lòng phải cố gắng hơn nữa.
Lạ và khó. Cứ lầm lũi cố gắng, ấy vậy rồi cũng vượt qua. Tôi không còn bị những bài báo khoa học và những cuốn giáo trình nhằng nhịt chữ tiếng anh làm cho hoa mắt chóng mặt nữa. Tôi cũng nghe được gần như trọn vẹn bài giảng của thầy. Tôi mừng rớt nước mắt khi nhận được những nhận xét tích cực của giáo sư về sự cố gắng của mình. Vượt qua những nỗi tự ti và mặc cảm của những buổi đầu khó hòa nhập, cuộc sống của tôi rộng mở khi có thêm những người bạn mới, cả Việt Nam và ngoại quốc, gọi tôi bằng cái tên tiếng Hàn vừa thân thương và trìu mến: “Nung ssi”. Và Hàn Quốc lại hấp dẫn rồi cảm hóa tôi bởi những điều rất đỗi bình dị.
Tôi trân trọng cái cách con người ở đây nâng niu và gìn giữ môi trường sống. Hàn Quốc sạch lắm, từ thành phố lên rừng, từ rừng xuống đồng cỏ, từ đường quốc lộ đến đường làng, từ đường làng đến ngõ, từ ngõ đến cửa hàng, đều sạch sẽ và quy củ. Tôi đã há hốc mồm trong mùa đông đầu tiên khi nhìn thấy những hàng cây trơ trụi lá, được “mặc” những “mảnh áo” làm từ rơm, như lời tri ân: “Hãy thật ấm áp trong mùa đông nhé”. Tôi đã bật cười và xúc động trước những gốc cây gầy guộc khẳng khiu, được người ta treo những túi to, cắm xi lanh để truyền nước, hệt như một bệnh nhân được điều trị tận tình trong bệnh viện.

Bài dự thi Tôi là du học sinh Hàn Quốc| (Ảnh nguồn tác giả)


Trường tôi học nằm ở trên đồi, mỗi mùa lại có một vẻ đẹp rất riêng. Tôi yêu thích mùa xuân nơi đây, khi tiết trời chuyển ấm sau mùa đông giá rét. Từ cuối tháng ba là hoa mai, hoa đào, hoa sơn thù du bắt đầu nở rộ, rồi đến anh đào, đỗ quyên và lũ con gái chúng tôi lại được dịp xúng xính váy áo, í ới gọi nhau đi chụp hình. Tuy nhiên, thời gian hoa nở và tàn rất nhanh. Điều thú vị nhất trong mùa xuân là lúc nào mình cũng trong cảm giác háo hức, chờ đón thời điểm này sẽ đến lượt loài hoa nào nở. Tôi từng viết một dòng trạng thái dạt dào xúc cảm trên facebook của mình vào mùa xuân đầu tiên: “Những nụ hoa ươm mầm suốt sáu tháng mùa đông, rồi chợt một ngày trên những nhành cây khô rác - vốn tưởng chỉ cần một mồi lửa có thể thiêu rụi tất cả, lấp ló những cánh hoa xinh xinh. Lại thêm một ngày, rồi một ngày, cả không gian, đất trời ngập trong một biển hoa màu trắng. Bước chân vội vã ngày thường dường như cũng chậm lại. Nắng lên chưa làm đã con mắt, những cơn mưa rầm rề làm sắc hoa dịu lại. Để rồi khi từ cửa sổ nhìn ra, hoa bay đầy trời tựa như tuyết, hoa xoáy thành những vòng tròn trước khi rải trắng mặt đường, anh đào đã chuyển thành màu hồng phấn. Những cánh hoa rơi rụng dần và chồi non bắt đầu nhú…”.


Khi công việc nghiên cứu dần ổn định và đã quen với áp lực, tôi dành thời gian để cảm nhận cuộc sống nhiều hơn. Tôi hay đi dạo quanh trường mỗi buổi chiều hoặc đạp xe khám phá những nông trại quanh nhà vào cuối tuần. Chiều đến, khi ánh nắng ruộm vàng mặt hồ rộng lớn trước cổng trường, chim chóc kéo về hàng đàn, líu ríu nhảy nhót trên những lùm cây, bãi cỏ, có con bạo gan đến nỗi người đến gần cũng chẳng buồn bay. Tôi thường nhìn thấy những con sóc chạy thoăn thoắt trên những cành thủy sam đính những chiếc lá như hàng ngàn chiếc lông chim màu xanh và những chú mèo béo núc nằm dài bên cửa sổ nhà ăn sinh viên hoặc đủng đỉnh dạo bước trong trường. Chúng đáng yêu lắm, chỉ muốn ôm chúng vào lòng mà nựng nịu thôi.
Tôi đã cùng tụi bạn xách ba lô đến Jeju – đi bộ trên hành trình 15km của con đường Olle nối rừng với biển và làng mạc; đến Đông Hải Long cung, ngắm bình minh ở bãi biển Haeundae và hoàng hôn ở Dadaepo tại Busan; hay dạo bước quanh hồ Bomun ở Gyeongju ngắm hoa anh đào vào mùa xuân…Tôi cũng có cơ hội đi dọc bờ biển miền Nam của Hàn, đến những khu bảo tồn để trải nghiệm môn học hay được tự tay làm những chiếc mặt nạ tại ngôi làng cổ kính có dòng sông hiền hòa bao quanh ở Andong… Kết thúc những chuyến hành trình, tôi thấy yêu hơn con người và cảnh vật xứ Hàn, cũng như thấy yêu mến và tự hào hơn về quê hương mình. Việt Nam mình đẹp lắm, không phải dạng vừa đâu.
Tôi hay đăng hình lên facebook như một cách để thông báo với những người yêu quý và quan tâm đến tôi, rằng: “Mình khỏe lắm”. Nhiều người nói tôi giờ khác quá. Ờ, tóc đã dài hơn, da đã trắng hơn, nhìn đã ra một chút là con gái. Nhưng tôi biết mình khác nhất, ở thái độ. Thay vì phàn nàn và tìm cách bỏ cuộc, tôi đã học được cách đối diện. Thay vì mơ mộng những ảo tưởng cho tương lai, tôi đã biết phải sống tốt ngay từ trong giây phút hiện tại. Thay vì buồn phiền, lo lắng chuyện của riêng mình, tôi biết mở lòng và yêu thương mọi người hơn. Tôi ấn tượng với cô giáo ở lớp tiếng Hàn, trong chương trình hòa nhập cho người ngoại quốc. Chính cô đã khơi dậy trong tôi niềm yêu thích với tiếng Hàn. Tình yêu thương và sự quan tâm của cô dành cho học viên giống như suối nguồn ấm áp lan tỏa và như một kim chỉ nam cho cách sống mà tôi muốn học tập.
Và lạ lắm nhé. Khi nghĩ lại chặng đường suốt hơn hai năm trải qua, tôi lại chẳng hề mảy may nhớ đến những khó khăn từng làm mình bật khóc. Hàn Quốc đã đem đến cho tôi những thử thách để rèn rũa bản thân, cho tôi những cơ hội để trải nghiệm, mở rộng tầm mắt, cho tôi được gặp những người thầy, người bạn mà tôi rất đỗi trân trọng và yêu quý.
“Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn"
Phải chăng là như vậy."

[Nguồn bài viết Page ReadyStation]

Tags:
du học hàn, cảm nhận du học hàn, chia sẻ về du học hàn.sách học tiếng hàn, sách luyện thi topik, giáo trình thi topik.du học hàn giá rẻ, du học hàn cam kết visa, du học hàn như thế nào

Rated 4.6/5 based on 28 votes