Người xưa thường nói, duyên phận là do trời định, dù trong mê vẫn có chỉ hồng dẫn lối. Quan hệ nhân quả là chân thực, hơn nữa sinh mệnh vốn đã được định sẵn, sẽ không vì hành vi, ước muốn của con người mà thay đổi.
Ảnh Internet |
Có một câu chuyện chân thật như thế, tình tiết hệt như một vở kịch, tựa hồ đã được sắp xếp hết rồi, mọi việc chỉ dựa theo kịch bản mà diễn, tiếc là tình duyên đến trễ, phải chờ đợi mười năm mới đâm hoa kết trái.
Vân sinh ra trong một gia đình khá giả, mọi thứ đều xuất sắc, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, làn da sẫm màu, nhưng lại rất kén bạn trai. Sau khi tốt nghiệp rồi vào làm việc ở một công ty lớn, lúc này đã hơn hai mươi tuổi, cha mẹ lúc đầu cũng hay thúc giục, cô luôn nhã nhặn từ chối, đến lúc chịu không nổi áp lực từ cha mẹ, cũng đành chấp nhận đi xem mặt một lần.
Thế nhưng, tận sâu trong tim, cô vẫn tơ vương một chàng trai khi còn học ở Trường Quan hệ Hữu nghị, tiếc rằng anh ta chỉ coi cô như bạn thân. Sau khi tốt nghiệp phải xa quê, cả hai đã mất liên lạc với nhau.
Vân trang điểm rồi đi tới cuộc hẹn, tại nhà ăn, người mà cô gặp mặt lại chính là anh ta, Tân. Hai người đều xấu hổ ngượng ngùng. Nhưng dù sao cũng đã từng quen biết, càng trò chuyện lại càng thú vị. Lúc gần về, Tân mới nói đùa: “Nhân sinh thật kỳ diệu, mười năm sau nếu chúng ta lại gặp gỡ để xem mặt như thế này, chúng ta chắc phải kết hôn thôi”.
Nhìn anh ta đi xa dần, Vân cực kỳ thất vọng. Về sau tiếp tục đi xem mặt nhiều người nhưng cũng đều không đi tới đâu cả.
Công tác thuận lợi, cô được thăng chức lên làm trưởng phòng. Thấm thoát mà đã mười năm trôi qua. Lúc này đến phiên ông chủ giục cô lấy chồng. Ông chủ giới thiệu cho cô đứa cháu họ, tuổi cũng không còn trẻ, chọn người rất khắt khe, mãi mà không có ai phù hợp. Ông chủ không nói trước mà đã giúp cô hẹn gặp mặt để ăn cơm rồi.
Dùng dằng một lát thì cũng đã tới nhà hàng, thế nhưng chẳng ai ngờ người gặp mặt lại chính là Tân. Hai người đều ngẩn người ra, trên đời có sự trùng hợp như thế sao, lại để cho hai người gặp nhau. Lúc đó Vân chủ động hẹn gặp lại Tân, anh cũng không từ chối. Nửa năm sau bọn họ kết hôn. Nhân duyên do trời định, không thể không tin được!
Thời xưa cũng có câu chuyện tương tự như vậy lưu truyền trong dân gian. Qua tác phẩm “Tục huyền quái lục. Định hôn điếm”, Lý Phục Ngôn vào thời Đường đã kể một câu chuyện về Nguyệt Lão làm hôn phối như thế nào.
Thời Đường, có một người tên là Vi Cố. Một lần anh ta đi đến Tống Thành, trong lúc đi dạo trên đường, nhìn thấy dưới ánh trăng có một ông lão đang ngồi lật một quyển sách vừa dày vừa lớn, mà bên cạnh ông để một bao vải to chứa đầy sợi dây màu đỏ.
Vi Cố rất ngạc nhiên liền đi qua hỏi: “Lão Bá Bá, xin hỏi người đang xem sách gì đó ạ!”. Ông lão trả lời: “Đây là quyển sách ghi việc hôn nhân của nam nữ trong thiên hạ”.
Vi Cố nghe xong càng thêm hiếu kỳ liền hỏi tiếp: “Vậy dây chỉ đỏ trong túi ngài dùng để làm gì thế?”. Ông lão mỉm cười nói với Vi Cố: “Những sợi chỉ đỏ này là dùng để buộc chân hai vợ chồng lại, bất kể đôi nam nữ là kẻ thù hay ở cách nhau rất xa, ta chỉ cần dùng những sợi dây đỏ này buộc chân họ lại thì bọn họ nhất định sẽ thành vợ chồng”.
Vi Cố nghe xong không tin, anh liền đi theo ông lão đến thành phố. Lúc trông thấy một người đàn bà mù đang ôm một bé gái 3 tuổi đi tới, ông lão liền nói với Vi Cố: “Bé gái trong tay người đàn bà mù này tương lai sẽ là vợ anh đó”.
Vi Cố nghe xong rất tức giận, liền sai đầy tớ đuổi theo giết chết bé gái kia đi, để xem tương lai còn có thể thành vợ của mình không. Tên đầy tớ chạy đến đâm bé gái một đao rồi bỏ chạy.
Thời gian trôi qua, mới đó mà đã 14 năm, Vi Cố lúc này đã tìm được ý trung nhân, sắp kết hôn. Người đó là con gái yêu của Thứ sử Tương Châu – Vương Thái, dáng người rất đẹp, chỉ là giữa lông mày có một vết sẹo. Vi Cố cảm thấy rất kỳ quái, liền hỏi nhạc phụ: “Vì sao mà đầu lông mày của nàng có một vết sẹo vậy?”
Thứ sử Tương Châu nói: “Nói đến mà bực mình, 14 năm trước ở Tống Thành, có một ngày bảo mẫu Trần thị bế con gái ta đi phố, có một tên cuồng dại vô duyên vô cớ lại đâm con gái ta một dao, may mắn không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ để lại một vết sẹo, đúng là trong rủi lại có cái may!”.
Vi Cố nghe xong vội hỏi: “Người bảo mẫu đó có phải bị mù không?”. Vương Thái hỏi ngược lại: “Đúng vậy, là một người đàn bà mù, nhưng làm thế nào ngươi lại biết?”
Vi Cố vô cùng kinh ngạc, nhất thời không nói được gì, qua một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, sau đó kể lại chuyện 14 năm trước ở Tống Thành, đã gặp Nguyệt Lão như thế nào. Vương Thái nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi. Vi Cố giờ mới hiểu được là Nguyệt Lão không nói đùa, nhân duyên của bọn họ đúng là do Thần làm chủ.
Thực ra, cũng đã có nghiên cứu được công bố, người ta có xu hướng kết bạn với những người có cấu trúc gen tương tự với mình. Gen của hai vợ chồng có mức độ tương tự cao hơn so với việc lựa chọn ngẫu nhiên hai người trong đám đông.
Nhân viên nghiên cứu đã thực hiện với 800 cặp vợ chồng, cùng 800 cặp người xa lạ ngẫu nhiên. Kết quả cho thấy, giữa vợ chồng với nhau vẫn có mức độ gen tương tự cao hơn so với những cặp người xa lạ.
Nhân viên nghiên cứu cho rằng, kết quả này là do mọi người có khuynh hướng kết hôn với những người ở khu vực lân cận hoặc cùng một chủng tộc. Kết quả cũng cho thấy, mọi người dường như dễ bị hấp dẫn bởi người có cấu trúc gen tương tự.
Trong cuộc đời của chúng ta, vì sao có người chúng ta gặp thoáng qua mà không cảm giác gì; nhưng lại có người thành thân bằng hảo hữu; lại có người cùng chúng ta chung sống bầu bạn. Lẽ nào chỉ là “tùy cơ” hay “ngẫu nhiên” sao? Chắc hẳn vẫn có tác động của một nhân tố siêu việt nhân loại mà chúng ta không hay biết.
🅱🅻🅾🅶🅺🅸🅼🅲🅷🅸.🅲🅾🅼
Rated 4.6/5 based on 28 votes