Học tiếng Hàn qua truyện cổ tích Hàn Quốc - Vừa học được cách hành văn và thông qua các câu truyện cổ tích sẽ hiểu thêm một phần nào đó về đất nước đó. Câu chuyên hôm nay "하늘 천 하렷다 - Cậu ngốc đi học". Các bạn đọc 1 lần qua bản tiếng Hàn, kéo xuống bên dưới sẽ có bản dịch Hàn - Việt.
옛날 어느 마을에 한 농부가 살고 있었어요.
농부는 부지런히 일해서 집과 땅을 마련했어요. 그런데 이 농부에게는 고민이 하나 있었어요. 바보 아들인 삼돌이 때문이었지요.
삼돌이는 또래 아이들보다 몸집은 컸지만, 하는 짓은 모자라지만 했어요. 무엇을 하나 부우려면 다른 아이들보다 몇 배나 더 많은 시간이 거렸어요.
삼돌이 아버지는 아들이 글을 못 배우면 어쩌나 걱정이 태산 같았어요. 그래서 늦었지만 삼돌이를 성당에 보내기로 마음먹었어요.
“삼돌아, 너도 이제 서당에 가서 글공부를 해야 하지 않겠니?”
“에이 참, 아버지도. 제가 어떻게 글을 배워요?
삼돌이는 자신 없는 목소리로 말했어요.
“너무 걱정하지 말고 훈장님이 가르쳐 주시늠 대로 잘따라하기만 하면 된다”
삼돌이 아버지는 삼돌이에게 용기를 주기 위해 이렇게 말했어요.
“정말 훈장님만 그래로 따라하면 되는 거예요?
삼돌이가 물었어요.
“그럼, 그렇다니까.”
“좋아요. 서당에 다닐게요.”
삼돌이는 아버지의 뒤를 따라 성당으로 갔어요.
아버지는 먼저 집으로 돌아가고 삼돌이는 훈장님과 함께 글공부를 시작했어요. 훈장님은 눈을 지그시 감고 점잖게 말했어요.
“하늘 천 하렷다.”
삼돌이는 잠깐 머뭇거렸어요. 그러나 곧 아버지의 말을 떠울리고는 룬장님을 따라했어요.
“하늘 천 하렷다.”
훈장님이 감았던 눈을 뜨고 다시 말했어요.
“하늘 천 하렷다.”
“하늘 천 하렷다.”
삼돌이는 또 그래도 따라했어요.
“하렷다는 빼렷다.”
“하렷다는 빼렷다.”
삼돌이는 똑같이 따라했지요.
훈장님은 화가 나서 큰 소리로 말했어요.
“하렷다는 빼라고 하지 않았느냐?”
“하렷다는 빼라고 하지 않았느냐?”
삼돌이는 훈장님의 화는 목소리를 그대로 흉내 냈어요. 참다 못한 훈장님이 삼돌이의 머리을 톡 치며 소리쳤어요.
“이놈, 어디서 장난이냐. 이 바에세 썩 나가거라.”
“이놈, 어디서 장난이냐. 이 바에세 썩 나가거라.”
삼돌이는 조금도 굽힘없이 훈장님처럼 소리쳤어요.
이 때 집으로 향하다, 삼돌이가 거정도 다시 성당으로 돌아온 아버지가 이 모습을 보았어요.
아버지는 얼른 삼돌이의 손을 잡고 성당어서 나왔지요.
“이 녀석아! 넌 어째 그리 모자라냐?”
“왜요, 아버지. 아버지가 하라는 대로 했는데요.”
삼돌이는 자기가 뭘 잘못했는지도 몰랐어요.
삼돌이 이버지는 가슴을 탕탕 치며 한숨을 쉬었답니다.
Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ có một bác nông dân rất chăm chỉ làm lụng, chẳng bao lâu sau bác đã sắm sửa được đầy đủ nhà cửa ruộng vườn, gia đình không phải lo cái ăn cái mặc. Nhưng bác vẫn có một nổi khổ tâm trong lòng. Bác có một người con trai ngờ nghệch tên là Samdol.
삼돌이는 또래 아이들보다 몸집은 컸지만, 하는 짓은 모자라지만 했어요. 무엇을 하나 부우려면 다른 아이들보다 몇 배나 더 많은 시간이 거렸어요. 삼돌이 아버지는 아들이 글을 못 배우면 어쩌나 걱정이 태산 같았어요. 그래서 늦었지만 삼돌이를 성당에 보내기로 마음먹었어요.
“삼돌아, 너도 이제 서당에 가서 글공부를 해야 하지 않겠니?”
Lỗi lo của ông càng ngày càng gia tăng khi mà tất cả những đứa trẻ cùng lứa đã có thể đọc được chữ, chỉ riêng Samdol là không thể. Do đó, dù cậu bé đã hơi quá tuổi để đến lớp học, ông vẫn quyết định sẽ gửi Samdol đến một lớp học của một ông thầy đồ trong làng. Trước khi đi, ông dặn dò Samdol cẩn thận:
“Hôm nay là buổi đầu tiên con đến lớp học nên cha sẽ dắt con đi nhé. Khi đến lớp, con nhất định phải chăm chỉ học chữ nghe chưa?”
“에이 참, 아버지도. 제가 어떻게 글을 배워요?"
삼돌이는 자신 없는 목소리로 말했어요.
Samdol hỏi bố với giọng hơi tự ti: “Ôi, bố cũng đi cùng con à. Thật là tuyệt. Nhưng bố ơi, con làm thế nào để học được chữ ạ?”
“너무 걱정하지 말고 훈장님이 가르쳐 주시늠 대로 잘따라하기만 하면 된다”
삼돌이 아버지는 삼돌이에게 용기를 주기 위해 이렇게 말했어요.
Cha cậu bé muốn tiếp thêm dũng khí cho con trai mình, bèn dỗ dành:
“Không có gì phải lo lắng đâu con ạ. Ở học đường, thầy giáo chỉ bảo như thế nào, con cứ làm theo giống y như vậy là được.”
“정말 훈장님만 그래로 따라하면 되는 거예요?
삼돌이가 물었어요.
Samdol ngước lên nhìn bố và hỏi: “Có thật là chỉ cần làm theo những gì thấy giáo nói là được đúng không bố?”
“그럼, 그렇다니까.”
“Đúng rồi con trai ạ, cứ làm theo thầy là được.”
“좋아요. 서당에 다닐게요.”
“Thật là tốt quá, bố con mình nhanh chóng đi đến học đường thôi.”
삼돌이는 아버지의 뒤를 따라 성당으로 갔어요. 아버지는 먼저 집으로 돌아가고 삼돌이는 훈장님과 함께 글공부를 시작했어요.
Samdol hào hứng đi theo chân bố đến lớp học. Bố Samdol sau khi đưa cậu bé vào lớp thì quay về nhà, một lát sau thì buổi học chữ đầu tiên của cậu bé với thầy giáo được bắt đầu.
훈장님은 눈을 지그시 감고 점잖게 말했어요. “하늘 천 하렷다.”
Thầy giáo nhìn cả lớp một lượt với ánh mắt kiên nhẫn, rồi thầy giảng bài với giọng điệu đĩnh đạc:
“Hãy đọc chữ TRỜI”
삼돌이는 잠깐 머뭇거렸어요. 그러나 곧 아버지의 말을 떠울리고는 룬장님을 따라했어요. “하늘 천 하렷다.”
Samdol ngập ngừng trong chốc lát. Nhưng nhớ đến lời cha dặn là cứ làm y hệt theo thầy giáo là được, cậu đọc dõng dạc: “Hãy đọc chữ TRỜI”
훈장님이 감았던 눈을 뜨고 다시 말했어요. “하늘 천 하렷다.”
Thầy đồ chớp mắt vô cùng ngạc nhiên rồi nhắc lại một lần nữa: “Hãy đọc chữ TRỜI”
“하늘 천 하렷다.” 삼돌이는 또 그래도 따라했어요. “하렷다는 빼렷다.”
Samdol liền nhắc lại theo ngay: “Hãy đọc chữ TRỜI”
“하렷다는 빼렷다.” 삼돌이는 똑같이 따라했지요. 훈장님은 화가 나서 큰 소리로 말했어요.
Thầy đồ hơi bực mình quát lên: “Chỉ đọc mỗi chữ TRỜI thôi chứ, có thế mà cũng không làm được à?”
“하렷다는 빼라고 하지 않았느냐?” 삼돌이는 훈장님의 화는 목소리를 그대로 흉내 냈어요.
Samdol cũng nhái lại giọng bực tức của thầy đồ và gào lên: “Chỉ đọc mỗi chữ TRỜI thôi chứ, có thế mà cũng không làm được à?”
참다 못한 훈장님이 삼돌이의 머리을 톡 치며 소리쳤어요.
“이놈, 어디서 장난이냐. 이 바에세 썩 나가거라.”
Thầy giáo bực mình hết sức, đến bên cậu bé cốc vào đầu một cái rồi nói: “Cái thằng nghịch ngợm này, đây không phải chỗ chơi. Đứng lên đi ra khỏi lớp ngay!”
“이놈, 어디서 장난이냐. 이 바에세 썩 나가거라.” 삼돌이는 조금도 굽힘없이 훈장님처럼 소리쳤어요.
Thầy giáo bực mình hết sức, đến bên cậu bé cốc vào đầu một cái rồi nói: “Cái thằng nghịch ngợm này, đây không phải chỗ chơi. Đứng lên đi ra khỏi lớp ngay!”
이 때 집으로 향하다, 삼돌이가 거정도 다시 성당으로 돌아온 아버지가 이 모습을 보았어요.
아버지는 얼른 삼돌이의 손을 잡고 성당어서 나왔지요.
Bố của cậu bé trên đường về nhà, do quá lo lắng cho con trai lên đã quay lại lớp học và đứng ngoài cửa lớp để canh chừng con, nên đã nghe được hết tất cả mọi chuyện. Ông liền bước vào lớp học với dáng vẻ khổ sở, nhanh chóng dắt tay Samdol ra khỏi lớp.
“이 녀석아! 넌 어째 그리 모자라냐?”
“왜요, 아버지. 아버지가 하라는 대로 했는데요.”
삼돌이는 자기가 뭘 잘못했는지도 몰랐어요.
삼돌이 이버지는 가슴을 탕탕 치며 한숨을 쉬었답니다.
Trên đường về nhà ông mắng:
“Cái thằng này! Làm sao mà lúc nào mày cũng cứ ngơ ngơ như trẻ lên ba thế hả?”
Samdol không hiểu mình đã làm gì sai, hỏi lại bố với vẻ mặt ngơ ngác:
“Bố ơi, sao thế ạ? Con đã là đúng theo lời bố dặn dò mà.”
Bố cậu bé dù không để đâu cho hết tức, nhưng cũng đành thở dài một cái rồi im lặng đi về nhà.
동화 제목: 하늘 천 하렷다
하늘 천 하렷다옛날 어느 마을에 한 농부가 살고 있었어요.
농부는 부지런히 일해서 집과 땅을 마련했어요. 그런데 이 농부에게는 고민이 하나 있었어요. 바보 아들인 삼돌이 때문이었지요.
삼돌이는 또래 아이들보다 몸집은 컸지만, 하는 짓은 모자라지만 했어요. 무엇을 하나 부우려면 다른 아이들보다 몇 배나 더 많은 시간이 거렸어요.
삼돌이 아버지는 아들이 글을 못 배우면 어쩌나 걱정이 태산 같았어요. 그래서 늦었지만 삼돌이를 성당에 보내기로 마음먹었어요.
“삼돌아, 너도 이제 서당에 가서 글공부를 해야 하지 않겠니?”
“에이 참, 아버지도. 제가 어떻게 글을 배워요?
삼돌이는 자신 없는 목소리로 말했어요.
“너무 걱정하지 말고 훈장님이 가르쳐 주시늠 대로 잘따라하기만 하면 된다”
삼돌이 아버지는 삼돌이에게 용기를 주기 위해 이렇게 말했어요.
“정말 훈장님만 그래로 따라하면 되는 거예요?
삼돌이가 물었어요.
“그럼, 그렇다니까.”
“좋아요. 서당에 다닐게요.”
삼돌이는 아버지의 뒤를 따라 성당으로 갔어요.
아버지는 먼저 집으로 돌아가고 삼돌이는 훈장님과 함께 글공부를 시작했어요. 훈장님은 눈을 지그시 감고 점잖게 말했어요.
“하늘 천 하렷다.”
삼돌이는 잠깐 머뭇거렸어요. 그러나 곧 아버지의 말을 떠울리고는 룬장님을 따라했어요.
“하늘 천 하렷다.”
훈장님이 감았던 눈을 뜨고 다시 말했어요.
“하늘 천 하렷다.”
“하늘 천 하렷다.”
삼돌이는 또 그래도 따라했어요.
“하렷다는 빼렷다.”
“하렷다는 빼렷다.”
삼돌이는 똑같이 따라했지요.
훈장님은 화가 나서 큰 소리로 말했어요.
“하렷다는 빼라고 하지 않았느냐?”
“하렷다는 빼라고 하지 않았느냐?”
삼돌이는 훈장님의 화는 목소리를 그대로 흉내 냈어요. 참다 못한 훈장님이 삼돌이의 머리을 톡 치며 소리쳤어요.
“이놈, 어디서 장난이냐. 이 바에세 썩 나가거라.”
“이놈, 어디서 장난이냐. 이 바에세 썩 나가거라.”
삼돌이는 조금도 굽힘없이 훈장님처럼 소리쳤어요.
이 때 집으로 향하다, 삼돌이가 거정도 다시 성당으로 돌아온 아버지가 이 모습을 보았어요.
아버지는 얼른 삼돌이의 손을 잡고 성당어서 나왔지요.
“이 녀석아! 넌 어째 그리 모자라냐?”
“왜요, 아버지. 아버지가 하라는 대로 했는데요.”
삼돌이는 자기가 뭘 잘못했는지도 몰랐어요.
삼돌이 이버지는 가슴을 탕탕 치며 한숨을 쉬었답니다.
Cậu ngốc đi học
옛날 어느 마을에 한 농부가 살고 있었어요. 농부는 부지런히 일해서 집과 땅을 마련했어요. 그런데 이 농부에게는 고민이 하나 있었어요. 바보 아들인 삼돌이 때문이었지요.Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ có một bác nông dân rất chăm chỉ làm lụng, chẳng bao lâu sau bác đã sắm sửa được đầy đủ nhà cửa ruộng vườn, gia đình không phải lo cái ăn cái mặc. Nhưng bác vẫn có một nổi khổ tâm trong lòng. Bác có một người con trai ngờ nghệch tên là Samdol.
삼돌이는 또래 아이들보다 몸집은 컸지만, 하는 짓은 모자라지만 했어요. 무엇을 하나 부우려면 다른 아이들보다 몇 배나 더 많은 시간이 거렸어요. 삼돌이 아버지는 아들이 글을 못 배우면 어쩌나 걱정이 태산 같았어요. 그래서 늦었지만 삼돌이를 성당에 보내기로 마음먹었어요.
“삼돌아, 너도 이제 서당에 가서 글공부를 해야 하지 않겠니?”
Lỗi lo của ông càng ngày càng gia tăng khi mà tất cả những đứa trẻ cùng lứa đã có thể đọc được chữ, chỉ riêng Samdol là không thể. Do đó, dù cậu bé đã hơi quá tuổi để đến lớp học, ông vẫn quyết định sẽ gửi Samdol đến một lớp học của một ông thầy đồ trong làng. Trước khi đi, ông dặn dò Samdol cẩn thận:
“Hôm nay là buổi đầu tiên con đến lớp học nên cha sẽ dắt con đi nhé. Khi đến lớp, con nhất định phải chăm chỉ học chữ nghe chưa?”
“에이 참, 아버지도. 제가 어떻게 글을 배워요?"
삼돌이는 자신 없는 목소리로 말했어요.
Samdol hỏi bố với giọng hơi tự ti: “Ôi, bố cũng đi cùng con à. Thật là tuyệt. Nhưng bố ơi, con làm thế nào để học được chữ ạ?”
“너무 걱정하지 말고 훈장님이 가르쳐 주시늠 대로 잘따라하기만 하면 된다”
삼돌이 아버지는 삼돌이에게 용기를 주기 위해 이렇게 말했어요.
Cha cậu bé muốn tiếp thêm dũng khí cho con trai mình, bèn dỗ dành:
“Không có gì phải lo lắng đâu con ạ. Ở học đường, thầy giáo chỉ bảo như thế nào, con cứ làm theo giống y như vậy là được.”
“정말 훈장님만 그래로 따라하면 되는 거예요?
삼돌이가 물었어요.
Samdol ngước lên nhìn bố và hỏi: “Có thật là chỉ cần làm theo những gì thấy giáo nói là được đúng không bố?”
“그럼, 그렇다니까.”
“Đúng rồi con trai ạ, cứ làm theo thầy là được.”
“좋아요. 서당에 다닐게요.”
“Thật là tốt quá, bố con mình nhanh chóng đi đến học đường thôi.”
삼돌이는 아버지의 뒤를 따라 성당으로 갔어요. 아버지는 먼저 집으로 돌아가고 삼돌이는 훈장님과 함께 글공부를 시작했어요.
Samdol hào hứng đi theo chân bố đến lớp học. Bố Samdol sau khi đưa cậu bé vào lớp thì quay về nhà, một lát sau thì buổi học chữ đầu tiên của cậu bé với thầy giáo được bắt đầu.
훈장님은 눈을 지그시 감고 점잖게 말했어요. “하늘 천 하렷다.”
Thầy giáo nhìn cả lớp một lượt với ánh mắt kiên nhẫn, rồi thầy giảng bài với giọng điệu đĩnh đạc:
“Hãy đọc chữ TRỜI”
삼돌이는 잠깐 머뭇거렸어요. 그러나 곧 아버지의 말을 떠울리고는 룬장님을 따라했어요. “하늘 천 하렷다.”
Samdol ngập ngừng trong chốc lát. Nhưng nhớ đến lời cha dặn là cứ làm y hệt theo thầy giáo là được, cậu đọc dõng dạc: “Hãy đọc chữ TRỜI”
훈장님이 감았던 눈을 뜨고 다시 말했어요. “하늘 천 하렷다.”
Thầy đồ chớp mắt vô cùng ngạc nhiên rồi nhắc lại một lần nữa: “Hãy đọc chữ TRỜI”
“하늘 천 하렷다.” 삼돌이는 또 그래도 따라했어요. “하렷다는 빼렷다.”
Samdol liền nhắc lại theo ngay: “Hãy đọc chữ TRỜI”
“하렷다는 빼렷다.” 삼돌이는 똑같이 따라했지요. 훈장님은 화가 나서 큰 소리로 말했어요.
Thầy đồ hơi bực mình quát lên: “Chỉ đọc mỗi chữ TRỜI thôi chứ, có thế mà cũng không làm được à?”
“하렷다는 빼라고 하지 않았느냐?” 삼돌이는 훈장님의 화는 목소리를 그대로 흉내 냈어요.
Samdol cũng nhái lại giọng bực tức của thầy đồ và gào lên: “Chỉ đọc mỗi chữ TRỜI thôi chứ, có thế mà cũng không làm được à?”
참다 못한 훈장님이 삼돌이의 머리을 톡 치며 소리쳤어요.
“이놈, 어디서 장난이냐. 이 바에세 썩 나가거라.”
Thầy giáo bực mình hết sức, đến bên cậu bé cốc vào đầu một cái rồi nói: “Cái thằng nghịch ngợm này, đây không phải chỗ chơi. Đứng lên đi ra khỏi lớp ngay!”
“이놈, 어디서 장난이냐. 이 바에세 썩 나가거라.” 삼돌이는 조금도 굽힘없이 훈장님처럼 소리쳤어요.
Thầy giáo bực mình hết sức, đến bên cậu bé cốc vào đầu một cái rồi nói: “Cái thằng nghịch ngợm này, đây không phải chỗ chơi. Đứng lên đi ra khỏi lớp ngay!”
이 때 집으로 향하다, 삼돌이가 거정도 다시 성당으로 돌아온 아버지가 이 모습을 보았어요.
아버지는 얼른 삼돌이의 손을 잡고 성당어서 나왔지요.
Bố của cậu bé trên đường về nhà, do quá lo lắng cho con trai lên đã quay lại lớp học và đứng ngoài cửa lớp để canh chừng con, nên đã nghe được hết tất cả mọi chuyện. Ông liền bước vào lớp học với dáng vẻ khổ sở, nhanh chóng dắt tay Samdol ra khỏi lớp.
“이 녀석아! 넌 어째 그리 모자라냐?”
“왜요, 아버지. 아버지가 하라는 대로 했는데요.”
삼돌이는 자기가 뭘 잘못했는지도 몰랐어요.
삼돌이 이버지는 가슴을 탕탕 치며 한숨을 쉬었답니다.
Trên đường về nhà ông mắng:
“Cái thằng này! Làm sao mà lúc nào mày cũng cứ ngơ ngơ như trẻ lên ba thế hả?”
Samdol không hiểu mình đã làm gì sai, hỏi lại bố với vẻ mặt ngơ ngác:
“Bố ơi, sao thế ạ? Con đã là đúng theo lời bố dặn dò mà.”
Bố cậu bé dù không để đâu cho hết tức, nhưng cũng đành thở dài một cái rồi im lặng đi về nhà.
Rated 4.6/5 based on 28 votes